BÁC CÓ PHẢI LÀ VUA ĐÂU
ooooooooooooooooooooooooo
Có
một số người có ngôi cao, chức cả, sống trong sự trọng vọng, chiều chuộng
của mọi người, thường xuyên được hưởng sự ưu đãi đặc biệt, lâu dần cũng quen đi
mà không hề biết rằng mình đã nhiễm phải thói đặc quyền, đặc lợi.
Suốt đời
tâm niệm là người công bộc của nhân dân, lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ,
Bác Hồ của chúng ta luôn luôn hoà mình vào cuộc sống chung của đồng bào, đồng
chí, không nhận bất cứ một sự ưu tiên nào người khác dành cho mình.
Kháng
chiến toàn quốc bùng nổ, nhiều nhân sĩ, trí thức cao tuổi theo Bác lên Việt
Bắc, đi kháng chiến, đèo cao, suối sâu, đường bùn lầy, nhiều vị phải nằm cáng.
Anh em phục vụ lo Bác mệt cũng đề nghị Bác lên cáng, Bác gạt đi: Bác còn khoẻ,
còn đi được, các chú có nhiệm vụ đưa Bác đi như thế này là tốt rồi.
Cuối
năm 1961, Bác về thăm xã Vĩnh Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, một xã có
phong trào trồng cây tốt. Tại một ngọn đồi thấp, Bác đứng nói chuyện với nhân
dân trong xã. Trời đã gần trưa, tuy đã sang đông mà nắng còn gay gắt. Nhìn Bác
đứng giữa nắng trưa, ai cũng băn khoăn. Đồng chí chủ tịch huyện cho tìm mượn
được chiếc ô, định giương lên che nắng cho Bác, thì Bác quay lại hỏi:
- Thế chú có đủ ô che cho tất cả đồng bào không? Thôi, cất đi, Bác có phải là vua đâu?
- Thế chú có đủ ô che cho tất cả đồng bào không? Thôi, cất đi, Bác có phải là vua đâu?
Một
lần, trong bữa ăn, đồng chí phục vụ dọn lên cho Bác một đĩa cá anh vũ, một loại
cá sông quý hiếm thường chỉ có ở khúc sông Hång đoạn Bạch Hạc - Việt Trì. Nhìn
đĩa cá biết ngay là của hiếm, Bác khen và bảo:
- Cá
ngon quá, thế mà chú Tô (tức đồng chí Phạm Văn Đồng) lại đi vắng. Thôi, các chú
để đến chiều đồng chí Tô về cùng thưởng thức.
Miếng
ngon không bao giờ Bác chịu ăn một mình. Chia sẻ ngọt bùi là thế, tưởng chuyện
cũng sẽ qua đi. Nhưng đến bữa sau, trong mâm cơm lại có món cá hôm trước. Nhìn
đĩa cá, Bác hiểu ngay và tỏ ra không bằng lòng.
- Bác
có phải là vua đâu mà phải cung với tiến!
Rồi
Người kiên quyết bắt mang đi không ăn nữa. Như Bác đã từng nói, ở đời ai chẳng
thích ăn ngon, mặc đẹp, nhưng nếu miếng ngon đó lại đánh đổi bằng sự mệt nhọc,
phiền hà của người khác thì Bác đâu có chấp nhận.
Những
anh em công tác trong Phủ Chủ tịch hàng ngày vẫn thường đi lại bằng xe đạp,
thỉnh thoảng có gặp Bác đi bộ. Nhìn thấy Bác, mọi người đều xuống dắt xe chê
Bác đi qua rồi mới lên xe đi tiếp. Thấy vậy, Bác thường khoát tay ra hiệu bảo
anh em cứ đi tiếp, không cần xuống xe. Nhưng ai có thể cho phép mình ngồi trên
xe khi Bác đi bộ. Một lần, Bác gọi đồng chí vừa xuống dắt xe lại gần và bảo:
- Các
chú có công việc của mình nên cứ tiếp tục đạp xe mà đi. Bác đâu có phải là cái
đền có biển “hạ mã” ở trước để ai đi qua cũng phải xuống xe, xuống ngựa?
Lão
Tử có nói: “Trời đất sở dĩ có thể dài và lâu vì không sống cho mình nên mới
được trường sinh. Thánh nhân đặt thân mình ở sau mà lại lên trước, đặt thân
mình ở ngoài mà lại còn”. Bác Hồ sống quên mình, không nghĩ đến mình mà lại trở
thành sống mãi. Lời Lão Tử thật sâu sắc lắm thay!
Sưu tầm và đăng bài
Hồ Thanh Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét